1. Soly lướt nhẹ những ngón tay thuôn dài trên ngăn để sách ngang tầm mắt, chăm chú nhìn vào những dòng chữ in trên gáy các cuốn sách. Rồi bàn tay cô dừng lại ở một cuốn sách bìa màu xám với dòng chữ “postgraduate” đã không còn rõ nét. Cuốn sách đã khá cũ, các trang sách đều đã bị ố vàng, còn bìa sách thì gần như sắp bị long ra. Soly lôi nó ra khỏi kệ sách, tiến về phía bàn làm việc của cô thủ thư.
Cho cháu mượn cuốn này!
Cô thủ thư cầm chiếc máy soi chiếu vào phần mã vạch trên thẻ đọc của Soly và thực hiện một vài thao tác trên bàn phím. Soly cầm sách ra khỏi phòng mượn lúc này chỉ còn lác đác một vài người. Bây giờ là bảy giờ hai mươi tám phút, chỉ còn hai phút nữa thư viện sẽ đóng cửa. Cô bước chầm chậm về phía cổng trường. Bóng tối đã buông xuống từ lúc nào. Một vì sao nhấp nháy trên bầu trời xanh thẫm vẫn còn lưu dấu chút ánh sáng của ban ngày. Giờ này tại các bến xe buýt cũng vãn người đứng. Cô băng qua đường và đứng chờ xe. Chẳng mấy chốc chiếc xe buýt số 16 dừng lại. Cô leo lên xe rồi tìm cho mình một chỗ ngồi thích hợp ở gần phía cuối. Qua ô cửa kính, những đốm sáng vàng đỏ nối đuôi nhau loang loáng trước mắt cô. Hà Nội chìm trong một màn đồng diễn ánh sáng lung linh, huyền ảo. Nhìn nó người ta cũng đủ thấy được sự phồn thịnh, nhộn nhịp và xa hoa của thế giới này.
Sáu giờ ba mươi. Soly hớt hải quờ vội chiếc di động đặt trên bàn rồi rảo bước thật nhanh ra bến xe. Năm phút sau cô đã ở yên vị trên chiếc xe quen thuộc. Nhưng việc bắt kịp chuyến xe có lẽ cũng không thể giúp cô đến một nơi cách đó mười ba cây trong vòng hai mươi lăm phút!
Chiếc xe buýt dừng lại trước cổng trường Văn Hoá Nghệ Thuật. Soly vội vã chạy hộc tốc vào trong khuôn viên trường, băng qua khu nhà gửi xe. Bất chợt rít lên một tiếng phanh gấp, bánh trước của chiếc xe Sirius chỉ còn cách chân cô chừng một centimét. Theo phản xạ, cô quay đầu lại nhìn gã ngồi trên xe máy, khuôn mặt cô từ từ giãn ra.
Ơ ơ ơ… Broly à?
Ừ, sao trùng hợp thế! Soly cũng học ở đây à?
Ừ, tớ học Mỹ Thuật mà. Nghe bọn nó nói bạn hoc Âm Nhạc viễn thông phải không? Sao không bao giờ thấy nhỉ?
Năm thứ nhất và năm thứ hai bọn tớ phải học ở chỗ trường xiếc, năm nay mới được học tại trường.
Soly gật gù ra vẻ hiểu ý, rồi chợt nhớ ra vụ điểm danh, cô vội vàng kết thúc câu chuyện với Broly, ba chân bốn cẳng chạy lên tầng sáu toà nhà E4. Broly đưa mắt nhìn theo bóng cô bạn gái cho đến khi nó mất hút phía sau những ô cửa kính lấp loáng phản chiếu ánh nắng mặt trời của buổi sớm. Trông Soly khác quá! Broly thấy trong lòng mình bất chợt trỗi dậy một cảm giác lạ lùng khó tả…
Từ ngoài hành lang Soly đã nghe thấy những giọng nói quen thuộc của đám bạn cùng lớp. Có lẽ thầy chưa đến! Cô mừng rơn khi nghĩ vậy. Và quả thật mọi thứ còn hơn cả trong tưởng tượng: Lớp được rỗng 4 tiết đầu, thầy phải đi công tác đột xuất! Soly ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển, hít một hơi thật sâu để trấn an quả tim vẫn còn đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Con bạn hớn hở chạy đến vỗ vai Soly:
May cho mày nhé, thầy giáo nghỉ! Thế nào? Định đi đâu bây giờ? Hay đi shopping với bọn tao không?
Thôi, bọn mày đi đi…
Mày lại lên thư viện à?
Ừ…
Quá quen thuộc với tình huống kiểu này, con bạn cũng chẳng buồn nài nỉ thêm nữa. Trong mắt mọi người, Soly giống như một con mọt sách, chỉ biết có trường lớp và thư viện. Nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết những gì mình đang theo đuổi. Việc từ chối những cuộc vui không phải là điều dễ dàng với bất kỳ ai. Không ai thích ngồi bó mình trong phòng đọc khi ở ngoài kia bạn bè tíu tít tranh thủ thời gian rỗi để đi ăn uống và shopping.
Soly leo hai bậc một lên phòng đọc ở tầng 4. Gương mặt cô thoáng chút mệt mỏi…Cô đẩy cửa bước vào gian phòng và chìa thẻ đọc cho cô thủ thư. Tất cả các bàn đều có người ngồi. Không khí rất nghiêm túc. Cô nhìn quanh một lượt rồi đi về phía khu vực sách dành cho dân Nghệ Thuật. Bỗng một tiếng gọi khẽ cất lên sau lưng cô… Là Broly!
Hai người chọn một vị trí trong góc phòng và ngồi đối diện nhau. Broly tò mò lật dở mấy trang sách mà cô chọn đọc.
Thật bất ngờ là Broly với Soly lại chạm mặt nhau nhiều đến thế trong buổi sáng hôm nay!
Ừ, cũng hơn hai năm rồi nhỉ…
Soly trầm ngâm nhớ lại hình ảnh mình trong khoảng thời gian lùi về 2 năm trước. Khi ấy cô và Broly đều học lớp chuyên Văn. Mọi chuyện như vừa mới xảy ra hôm qua…Hồi ấy Broly - theo ngôn ngữ của giới trẻ bây giờ giống như một hotboy của trường. Học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu, cậu được rất nhiều các bạn gái yêu mến và ngưỡng mộ. Còn Soly chỉ là một trong sáu đứa con gái hiếm hoi của lớp Văn, không xinh đẹp và cũng chẳng có gì đặc biệt. Cô ghét những con số nhưng cuộc sống của cô lại luôn nằm dưới sự sắp đặt của mẹ và vì thế mà cô thi vào chuyên Văn. Đã hai năm trôi qua…Kể từ khi xuống Quy Nhơn học Nghệ Thuật, cô cũng không còn liên lạc nhiều với bạn bè lớp cấp III. Sự may rủi đã đưa cô đến với ngành nghệ thuật và chính sự tò mò đã cuốn cô vào một vòng xoáy vô tận của niềm đam mê khám phá. Cô bắt đầu vùi mình vào những trang sách.
Soly bây giờ khác trước nhiều quá! Suýt nữa Broly đã không nhận ra!- Giọng nói Broly vang lên cắt ngang mạch suy tư của Soly.
Còn Broly vẫn thế, vẫn giữ được phong độ! – Cô mỉm cười tinh nghịch, để lộ cái má núm đồng tiền khá duyên.
Có ai bảo Soly giống như một con sâu bướm đã lột xác không nhỉ…
Gì cơ?
À… không có gì…