4. Tối thứ sáu, khuôn viên trong trường cũng tấp nập hơn thường lệ. Xe cộ ra vào nhấn còi inh ỏi. Đây đó, những tốp thanh niên đứng chụm lại rôm rả chuyện trò. Soly ngồi lặng lẽ trên băng ghế dài trước cửa thư viện. Cô sốt ruột nhìn đồng hồ. Vẫn còn bảy phút nữa. Soly rút chiếc khăn mùi xoa từ ngăn túi be bé sát mép cặp. Cô mân mê cái khăn, thả cho tâm trí mình tìm về miền ký ức…
Ánh đèn trong thư viện vụt tắt. Bác bảo vệ kéo sập cánh cửa và khoá lại kỹ càng trước khi đi xuống những bậc thềm dẫn tới cổng ra. Rồi bác nhíu mày nhìn Soly:
Sao cháu còn ngồi ở đây? Thư viện đóng cửa rồi đấy…
Cháu chờ bạn ạ…
Thế à? Thế thì cháu ra chỗ sáng hơn mà ngồi. Ở đây nguy hiểm lắm…
Soly vâng dạ rồi lại đưa mắt nhìn đồng hồ.Hơn bảy giờ ba mươi. Cô lục cặp tìm di động. Chợt nhận ra mình đã để quên nó ở nhà, cô thở dài. Cô không nhớ số của Broly. “Chắc Broly chỉ đến muộn một chút thôi”- cô tự an ủi mình và tiếp tục mân mê cái khăn…
Trời bắt đầu có những hạt mưa lất phất. Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua…Phía khoảng tối trước mắt cô vẫn sâu hút không một bóng người. Tiếng còi xe, tiếng chuyện trò vọng sang từ phía khu G3 thưa dần. Thêm một số bóng đèn được tắt bớt. Chuyến xe buýt cuối cùng sẽ đi qua cổng trường trong mười lăm phút nữa. Soly đeo cặp chéo ngang người rồi lững thững bước ra màn mưa mỗi lúc thêm dày hạt.
Broly rồ ga phóng xe vào sân trường rồi dừng lại trước cửa thư viện. Thư viện vắng tanh. Khuôn mặt anh trĩu xuống. Chợt nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa trắng tinh trên băng ghế, anh bước lại gần. Anh dễ dàng nhận ra chiếc khăn vì cái hình chữ thập anh săm lên nó. Anh vốn có thói quen đánh dấu tất cả những đồ vật của mình theo cách đó, nó cũng giống như việc người ta có sở thích sưu tầm đồ cổ vậy. Hai năm trước, anh đã đưa nó cho Soly để cô băng vết thương trong một lần cô bị trượt chân ngã cầu thang. Chiếc khăn vẫn còn âm ấm và thoang thoảng một mùi thơm đặc biệt…
Soly đã ra đến bến xe, bất giác phát hiện mình để rơi khăn mùi xoa của Broly ở đâu đó, cô vội vã quay trở lại trường. Vừa đi cô vừa căng mắt dò tìm dưới mặt sân bê tông ướt nước . Mưa vẫn không ngớt. Cô chạy đến trước cửa thư viện. Broly đang tra khoá vào ổ và nổ máy. Nhìn thấy Soly, anh vội cho xe tắt máy, chạy về phía cô.
Soly! Xin lỗi, Broly…
Không để Broly nói hết câu, Soly giật lấy chiếc khăn mùi xoa trong tay Broly.
Soly không có ý muốn nghe Broly giải thích gì hết. Rồi cô xoay người lại rảo bước.
Bạn Broly bị tai nạn! Broly phải đưa cậu ấy vào bệnh viện. Broly đã cố tìm cách gọi điện cho Soly, nhưng không ai bắt máy.
Soly đứng khựng lại. Tự nhiên, Soly cảm thấy môi mình mặn chát. Những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên gò má.
Broly tiến đến trước mặt Soly, lúng túng nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, anh cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt.
Soly đã nghĩ mình thật ngốc khi cứ đứng chờ Broly như thế. Hai năm qua Broly vẫn có những người con gái của Broly. Có lẽ Broly vẫn chỉ tốt với Soly vì đơn giản Soly là bạn cũ… Và thực sự thì cho tới bây giờ đối với Broly, Soly vẫn hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
Cô nói trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Broly cầm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cô, và nhìn thẳng vào mắt cô:
Vì Soly đã tin Broly từ hai năm trước, vì Soly đã giữ lại chiếc khăn mà Broly đưa cho Soly, và vì Soly đã chờ Broly suốt hai tiếng đồng hồ hôm nay, xin Soly hãy tin Broly thêm một lần nữa, hãy cho Broly thêm một cơ hội. Broly nhất định sẽ chứng minh cho Soly thấy!
Nói rồi anh kéo cô vào lòng, ôm trọn cô trong vòng tay. Cơn mưa vẫn giăng những hạt nước nhỏ li ti vào không trung. Giữa sân trường vắng ngắt, có hai con người đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc…
xem xong cho ý Kiến nha