Club \/ăn |-|óa
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Club \/ăn |-|óa


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Latest topics
» Mu Giải Trí Season 2 Open Beta 13h 16/05/2012
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Wed May 16, 2012 4:25 pm by vinh206

» MU Giải Trí Season 6.2 Open Beta 08/05/2012
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Sun May 06, 2012 11:30 pm by vinh206

» MU Giải Trí SS 6.1 - Alpha Test 14h 04/05/2012
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Fri May 04, 2012 10:07 am by vinh206

» MU Giải Trí SS 6.2 - Alpha Test 14h 03/05/2012
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Thu May 03, 2012 1:26 pm by vinh206

» ck iu vk nhiu lam ak dung khoc nua nha vk iu
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Wed Nov 16, 2011 11:03 am by lynk_cao

» Lể Thành Hôn
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Thu Sep 01, 2011 5:44 pm by langtu_depzai

»  .....tai...ai
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Tue Aug 30, 2011 8:44 pm by lynk_cao

» Họp Văn Hoá
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Sun Aug 28, 2011 5:17 pm by langtu_depzai

» Thông Báo quan trọng
Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Sat Aug 20, 2011 3:09 pm by choy9999

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm

Share | 
 

 Có chắc ta yêu nhau? part 1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
langtu_depzai
Nghiệp Dư
Nghiệp Dư
langtu_depzai

Tổng số bài gửi : 144
Join date : 12/05/2011
Age : 32
Đến từ : quy nhon

Có chắc ta yêu nhau? part 1 Empty
Bài gửiTiêu đề: Có chắc ta yêu nhau? part 1   Có chắc ta yêu nhau? part 1 Asdasd13Mon May 23, 2011 2:25 pm

Một cô gái ngồi lặng lẽ bên cửa sổ tầng 2 của quán café trên đường Nguyễn Chí Thanh, cô đã ngồi lặng ở đó hàng giờ để nghĩ về tất cả những gì đã qua, đôi mắt cô nhìn đắm đắm về một nơi rất xa và rồi lại nhìn xuống con đường ẩm ướt. Cô tự hỏi tại sao trời không mưa thật to để con đường ấy sạch bong, gột rửa hết những bụi bẩn mà những người đi đường để lại và để cơn mưa ấy sẽ giúp cô cuốn trôi tất cả nỗi buồn đang chất chứa trong lòng. Cô mong trời mưa thật to để cô có thể đi trong cơn mưa ấy, để có thể khóc thật nhiều mà không sợ ai nhận ra, nước mắt mặn chát của cô sẽ hoà vào những giọt mưa ấy, để nỗi buồn cũng sẽ vơi đi. Nhưng trời không mưa to, chẳng thể tìm một cơn mưa rào như thế, chỉ có những giọt mưa phùn bay bay của những ngày xuân, chỉ đủ làm con đường ẩm ướt và lép nhép, bởi vậy cô đã phải ngồi đây câm lặng gặm nhấm nỗi buồn của mình.

Chỉ mới cách đây ít lâu thôi cô và người ấy đã có những giây phút thật vui vẻ và hạnh phúc. Họ đã trò chuyện với nhau, gửi email cho nhau nhắc về những kỷ niệm cũ, kỷ niệm của 20 năm đã qua, có những kỷ niệm buồn nhưng vẫn khiến cô và người ấy không thể nào quên, cả hai người cùng trân trọng chúng và trong mắt người ấy cô là một cô tiên bé nhỏ, có đôi cánh luôn bay lượn và luôn mỉm cười. Nhưng hình ảnh ấy đã vỡ tan khi cách đây mấy hôm cô đã gửi cho anh một email chia tay, một email cay đắng. Trong email ấy cô đã viết gì, thậm chí bây giờ cô chẳng dám nhớ đến nữa, trong lúc bối rối và đau khổ cô đã cố tìm một từ để nói về anh, nhưng dường như cô đã bất lực với từ ngữ và cô đã gọi anh là người “trăng hoa”... Thật ra cô không định viết như vậy nhưng chính từ đó đã trở thành “bom tấn" đánh thẳng vào lòng tự trọng của anh, bây giờ cô mới nghĩ ra rằng anh chỉ là một người rất “đào hoa” và “đa tình”. Nhưng email đã gửi đi rồi, nỗi đau đã gây ra rồi chẳng có gì có thể xoa dịu được nữa… Cô đã lựa chọn cách chia tay đó bởi cô không muốn còn phải day dứt và đau khổ vì anh, nhưng có phải thật sự điều đó đã chấm dứt sự đau khổ cho cô hay lại bắt đầu một nỗi đau khác, nỗi đau của một người bị ghét bỏ. Cô cũng không biết nữa, trong tâm trí cô giờ đây hoàn toàn trống rỗng, cô đã viết cho anh hai email mà bây giờ cô không còn dám đọc lại, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến việc anh sẽ nghĩ gì khi đọc được điều đó…

…. Thứ sáu, một ngày làm việc cuối tuấn vui vẻ, hứa hẹn những điều tốt lành cho hai ngày nghỉ tiếp theo. Ở đầu kia của đất nước, một chàng trai dong dỏng cao với đôi mắt sáng và nụ cười luôn nở trên môi nhảy khỏi ô tô và bước vào nơi làm việc. Anh luôn có rất nhiều việc phải làm với cương vị một phó giám đốc nhà máy trẻ trung và năng động. Việc đầu tiên của một ngày luôn là kiểm tra email, anh vẫn luôn giữ thói quen đó mặc dù chẳng phải lúc nào anh cũng chờ mong email dành cho mình. Những ngày gần đây anh vẫn thường nhận được email của một cô bạn cũ, một cô gái anh đã quen cách đây 20 năm. Những email của cô làm anh cảm thấy thú vị vì cô thường nhắc đến những kỷ niệm đã qua, có những điều mà anh chưa từng biết đến nhưng cũng có những email làm anh khó xử, cô ấy dành cho anh quá nhiều tình cảm mà anh lại không thể đáp lại điều đó, cả anh và cô ấy đều đã có gia đình… Nhưng hôm nay thì khác, anh có một cuộc họp quan trọng, đầy tiếc nuối, anh rời khỏi máy tính của mình khi chưa kịp kiểm tra hộp thư đến. Điều gì khiến anh cảm thấy bồn chồn, không biết nữa, chỉ cảm thấy một điều gí đó bất an trong lòng, có ai đó đang chờ đợi anh, chỉ là cảm giác thoáng qua thôi, không thể định nghĩa nổi, anh bỗng tự cười mình, hình như mình nhạy cảm quá. Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định, vậy là mọi việc đều tốt đẹp, có gì phải lo lắng đâu nhỉ.

“Bạn có 01 thư mới”

Vậy là có cái để đọc rồi, vẫn từ địa chỉ mọi khi, chắc vẫn chỉ là những lời yêu thương như thế, một nụ cười thoáng qua trên gương mặt điển trai của anh. Nhưng cái gì thế này? Gương mặt anh thoắt tái đi rồi lại đỏ bừng lên, cô ta viết cái gì vậy, cô ta đang xúc phạm anh như vậy sao, cô ta dám gọi anh là người đàn ông “trăng hoa” sao, cô ta có quyền gì mà nói anh như vậy, tất cả chỉ là tình cảm từ phía cô ta vậy mà bây giờ khi không được đáp lại cô ta lại nói về anh như thế, anh đã làm gì sai?… Anh giận sôi lên và cảm giác có thể đập vỡ bất kỳ cái gì trong tầm tay, lần đầu tiên anh nổi giận như thế. Bình thường, mỗi lần giận ai, anh thường chỉ im lặng bỏ đi, anh ghét phải giận người khác. Khi giận, anh sẽ coi như chưa bao giờ nghe câu nói đó, không bao giờ nhắc lại, không nói chuyện, không bộc lộ ra ngoài nhưng bên trong thì nhớ rất kỹ, đơn giản là không để người ta nói lại lần thứ hai. Với anh, đinh đóng xuống rồi có thể rút ra nhưng vết thương thì mãi mãi còn đó. Nhưng bây giờ người anh đang giận dữ không có ở đây. Anh nhìn trân trân vào màn hình máy tính và rất nhanh, anh tích vào tất cả những email mà cô ta đã gửi cho anh, anh đã delete tất cả trong giây lát. Chẳng cần giữ lại những gì liên quan đến cô ta khi mà cô ta đã nghĩ về anh như thế, bàn phím rung lên thật mạnh dưới đôi tay giận dữ của anh

“Anh chẳng có gì để nói thêm với em. Chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa. Có thể em sẽ giận anh nhưng tất cả rồi sẽ qua. Chúng ta không nên liên lạc với nhau kể cả như những người bạn nữa. Chúc em hạnh phúc với những gì em đang có.

Tạm biệt”.

Nhấn nút gửi, anh tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ còn liên lạc với cô ta nữa. Đột nhiên anh nhận ra rằng tại sao lại là “Tạm biệt” phải là “Vĩnh biệt” mới đúng, vậy chẳng lẽ vẫn còn có ngày gặp lại nhau… Sự giận dữ làm anh không thể tập trung vào bất kỳ việc gì, chán nản và buồn bã, anh ngồi nhìn chiếc kim đồng hồ nhích từng bước lặng lẽ. Trở về nhà với đứa con gái bé bỏng đáng yêu và người vợ hết mực yêu thương, anh cố gắng gạt tất cả ra khỏi tâm trí, nhưng ngay cả khi ngồi trước mâm cơm nóng hổi với những món ăn ưa thích anh vẫn không cảm thấy muốn ăn, miệng đắng ngắt với những miếng cơm trệu trạo. Tại sao lại như vậy chứ, tại sao anh lại phải buồn vì một người không xứng đáng chứ, anh như chợt bừng tỉnh khi nghe vợ hỏi:

Tối nay cả nhà đi chơi nha anh, mai là thứ bảy mà.

Ừrồi như chợt nhớ ra, anh bỗng nói - Chết rồi anh đã chót hẹn với thằng bạn. Để mai được không em?

Vợ anh vui vẻ gật đầu, vợ anh vẫn vậy, luôn tôn trọng ý kiến của anh. Anh cảm thấy áy náy khi nói dối vợ nhưng thật sự lúc này anh chỉ muốn ở một mình. Anh đến quán café quen thuộc bên bờ biển, nơi anh vẫn thường tìm đến mỗi lúc có chuyện không vui, anh thích cảm giác ngồi một mình trước biển, gặm nhấm nỗi buồn và nhâm nhi ly cà phê đắng nghét.

Lúc buồn thì anh như thế nào?

Rất buồn. ….

Anh có hay buồn không?

Cũng thường thường.

Em vẫn thường tưởng tượng lúc buồn anh như thế nào bởi bình thường chỉ thấy anh cười rất tươi thôi.

Tại sao vậy? Lúc buồn chỉ có một mình, có ai nhìn thấy đâu mà biết được. …..

Lúc buồn anh có hay ngồi một mình ở một quán café bên bờ biển không?

Đúng rồi. Sao em biết.

Lúc đó anh thả hồn về cuối chân trời và nỗi buồn của anh tan ra lan toả khắp mặt biển…

Trời, sao mà em lãng mạn quá vậy

Em chỉ trêu anh thôi, em không lãng mạn đến mức đó đâu, nhưng em cũng thích cảm giác ngồi một mình bên bờ biển, chỉ có điều bây giờ em thích lên núi hơn … (Có cảm giác ở đầu bên kia cô đang mỉm cười…)

Những dòng tin nhắn cứ nhảy nhót trong tâm trí anh ngay vào lúc anh muốn quên đi nhất. Anh và cô đã có những giây phút thật vui như thế, đã có lúc cô và anh hiểu nhau đến mức không cần phải nói ra, có khi cô và anh dành cả buổi để chat với nhau, những câu chuyện không đầu không cuối nhưng đó là những suy nghĩ rất thật, không thể chia sẻ với những người khác. Vậy mà bây giờ tất cả đã kết thúc, anh giận cô và anh giận cả chính mình, anh đã làm gì sai để cô nghĩ về anh như thế?

***

… Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu. Vẫn như mọi khi, anh lại đến nhà máy với công việc của mình nhưng giờ đây anh không còn cảm giác hồi hộp sau hai ngày nghỉ cuối tuần, dù chỉ hồi hộp một chút thôi, khi mở hộp thư của mình, bởi sau tất cả những gì đã qua, anh không còn muốn nhận email của cô gái ấy nữa. Nhưng rồi trong hộp thư lại có những email bắt đầu từ địa chỉ ấy, không chỉ một mà là ba email, một email cho cả lớp 8A, lớp học cũ của anh, còn hai email dành cho anh. Anh đắn đo một chút, cuối cùng quyết định đọc email của cả lớp, không có gì mới chỉ là những lời hỏi thăm. Anh thật sự không biết vì sao cô ta lại vẫn đủ can đảm gửi thư cho anh sau khi anh đã dứt khoát yêu cầu không liên lạc nữa, thôi chẳng nên bận tâm làm gì, anh không phải là người quá phụ thuộc vào chuyện tình cảm, anh nhanh chóng chuyển những email đó vào “thùng rác” mà không hề mở ra xem…


***

… Ở đầu kia của đất nước, cô bắt đầu ngày làm việc một cách mệt mỏi, cô đã đánh mất chiếc điện thoại mới sau một chút sơ ý ở chợ. Thật buồn vì cô đã mất hết số điện thoại của mọi người, từ lâu lắm rồi cô không còn thói quen lưu số điện thoại ra giấy nữa. Vậy là không chỉ mất đi tình bạn đối với anh, cô còn mất đi toàn bộ mối liên hệ với người quen và bạn bè. Chưa bao giờ cô lại thấy chiếc điện thoại quan trọng như thế, có một số điện thoại cô nhớ như in trong trái tim thì cô không được gọi nữa, còn những số khác thì không thể nào nhớ nổi. Cô cảm thấy cô độc và cảm giác như đang bị “trừng phạt” vì đã nói với anh rằng “cô gái của ngày hôm qua đã chết rồi”, có phải cô ấy ra đi mang theo tất cả những gì thuộc về cô. Những ngày sắp tới rồi sẽ ra sao?

( Còn tiếp )
Về Đầu Trang Go down
 

Có chắc ta yêu nhau? part 1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Club \/ăn |-|óa  :: Khu Hoạt Động của Club :: Vườn tình yêu-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất